Nỗi nhớ làm em không thể quên được anh
Nỗi nhớ là thứ tình cảm em không thể kiểm soát được, nó giống như một đứa bé ngỗ ngược khó dạy bảo. Em càng cố gắng để quên anh thì nó lại càng trào lên trong lòng em, nó thôi thúc trái tim em, nó bắt em phải nhớ anh, nhớ tất cả mọi điều về anh...
Subject: Gui nguoi toi thuong
Anh yêu!
Em lại đang nhớ anh, em muốn được hét lên thật to, muốn chạy ngay đến bên anh, muốn ôm anh thật chặt. Muốn nói với anh, chỉ một câu thôi, em nhớ anh!
Em đã tự nhủ với lòng mình, sẽ phải quên anh, sẽ cố gắng quên anh đi, vì anh muốn thế. Vì anh không muốn em nhớ anh, yêu anh. Nhưng nỗi nhớ là thứ tình cảm em không thể kiểm soát được, nó giống như một đứa bé ngỗ ngược khó dạy bảo, em càng cố gắng để quên anh, thì nó lại càng trào lên trong lòng em, nó thôi thúc trái tim em, nó bắt em phải nhớ anh, nhớ tất cả mọi điều về anh...
Nỗi nhớ đang cười nhạo em, vì em đã không thể thắng được nó. Nó sung sướng và hãnh diện vì nó đã chiến thắng lý trí của em. Một chút nữa thôi, nó đã gần như điều khiển hành động của em, nó đã muốn em phải liên lạc với anh... Nhưng không, em không thể làm thế, em không thể thất hứa với anh được, em đã nói, em sẽ chỉ là bạn của anh, sẽ không “làm phiền” cuộc sống của anh nữa rồi mà. Em sẽ phải giữ đúng lời hứa với anh. Vì em không muốn làm anh phiền lòng.
Em sẽ cố gắng để sống chung với nỗi nhớ, sẽ khiến nó phải biết nghe lời lý trí em. Nỗi nhớ, là một đứa trẻ hư, chưa thật sự trưởng thành trong em. Nỗi nhớ, nó đã làm niềm vui trong em đang chìm dần vào giấc ngủ, nó đã khiến nụ cười trên môi em trở lên gượng gạo, nó khiến trái tim em thất một nhịp đập... khi nhớ về anh.
Anh yêu, nếu trước kia, mỗi khi nhớ về anh, nhớ những lời anh nói, nhớ nụ cười và ánh mắt của anh, em thấy vui vô cùng, niềm vui như nhảy múa trong tâm hồn em, em cười nhiều khi nhớ về anh, hạnh phúc khi đôi môi em nhắc đến tên anh. Nỗi nhớ khi đó, là một đứa trẻ ngoan, nó đã khiến em hạnh phúc. Thì tại sao, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi thôi, nó đã dễ dàng biến đổi để nhanh chóng trở thành một đứa trẻ hư đốn, ngang ngược, chỉ luôn làm em phải khổ đau?
Nó khiến trái tim em loạn nhịp, nó làm rối tung cuộc sống nhiều niềm vui của em. Em phải làm sao đây anh? Em phải làm gì để nguôi ngoai nỗi nhớ anh?
Tại anh đó, tại anh làm em trở lên như thế. Tại anh, tất cả là tại anh! Giá như anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của em, giá như ngay từ đầu em biết từ chối những cảm tình anh dành cho em, giá như em đừng tin vào những lời đầu môi chót lưỡi, giá như... Ôi! Lại giá như, em đã chán ghét phải nói hai từ này quá rồi, em chán ghét thật sự. Thế mà tại sao lại một lần nữa em phải phát âm thật chuẩn hai từ vô nghĩa này?
Hai từ vô nghĩa, nó khiến cuộc sống của em không bình yên, nó khiến em phải nhiều lần vùi mình vào giấc ngủ mê man mộng mị, để rồi khi thức giấc, đầu óc em quay cuồng và những giọt nước mắt lại lăn tròn trên má. Em đã phải bao lần gạt những giọt nước mằn mặn sang ngang... Và em sợ phải chìm mình vào giấc ngủ, và mỗi lần như thế, em muốn mình được thức mãi mãi. Muốn cuộc sống của em không còn thời gian rảnh để nỗi nhớ có cơ hội làm khổ em.
Anh yêu, em sẽ phải quên anh, sẽ mặc kệ nỗi nhớ! Em đã hiểu lý do vì sao nỗi nhớ lại trở lên ngỗ ngược như thế, tại vì, lý trí của em chỉ là một cô gái hiền hay cười bé bỏng, chỉ luôn sống với những nụ cười luôn ở trên môi... Nên cô bé đó, đã phải lúng túng trước sự ngỗ ngược của nỗi nhớ, chỉ biết làm theo và phục tùng mọi yêu cầu của nỗi nhớ... Nhưng, anh yêu, từ giờ phút này, “cô gái hiền hay cười" ấy sẽ dần không còn tồn tại trong em nữa, sẽ thay vào đó là một cô nàng mạnh mẽ, kiên cường, sẽ mặc kệ nỗi nhớ anh, sẽ để cho nỗi nhớ ấy từng ngày từng ngày mờ nhạt dần trong ngôi nhà trái tim em. Và em tin, cô nàng mạnh mẽ kia sẽ chiến thắng. Em tin thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, cả anh, và nỗi nhớ anh.
Anh à, cuộc sống của anh sẽ vui hơn, sẽ nhiều niềm vui, nhiều hạnh phúc và cơ hội hơn, nếu anh biết thay đổi cách nghĩ. Anh đừng nghĩ cuộc sống của anh là phức tạp, đừng nghĩ chỉ quá khứ của anh là đau khổ, đừng nghĩ quan niệm sống của anh cũng phức tạp. Một người thật sự trưởng thành sẽ không muốn biến cuộc sống vốn đã nhiều mệt mỏi thành phức tạp. Một người đã thật sự nếm trải nhiều niềm đau trong quá khứ thì người ta sẽ biết cách để sống chung với quá khứ, không ai muốn bới móc nó lên để làm khổ mình trong hiện tại, để đánh mất mọi cơ hội đang có.
Thật buồn, chỉ vì cái lý do không chính đáng ấy, mà anh đã làm khổ em. Anh đã bắt em phải quên anh trong khi tình yêu em dành cho anh ngày càng lớn dần lên trong trái tim. Anh đã khiến nụ cười trên môi em đang lẩn tránh em. Anh đã bắt em phải quên anh bằng giải thích ngớ ngẩn như thế về con người anh.
Thế đó anh, em mong anh hãy hiểu, hãy tự nhìn lại chính mình, và sớm hiểu ra chân lý thật sự của cuộc sống. Được sống và tồn tại là hạnh phúc, hạnh phúc hơn khi được làm việc và cống hiến, và hạnh phúc trọn vẹn khi có một người để yêu, để nhớ, để lo lắng và người ấy yêu ta. (Anh cũng từng nói với em những lời tương tự như thế, anh có nhớ không? Anh từng bảo, em là người hạnh phúc nhất vì em đang có một công việc tốt để làm và một người để yêu...).
Em sẽ quên anh!
Chúc anh luôn vui vẻ, hạnh phúc.
No comments:
Post a Comment