Sunday, January 27, 2008

CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ

Còn chút gì để nhớ

Em hỏi vậy vì em cũng chẳng biết anh là ai, đến từ đâu và đang ở đâu. Chỉ hi vọng một ngày nào đó không quá xa nữa anh sẽ ở đây. Bên cạnh em. Để em được tựa người vào đó, rúc vào lòng anh và cảm thấy mệt mỏi hay chán chường sao qua mau. Nếu em có thế thật anh cùng đừng đẩy em ra anh nhé! Vì anh biết không, em luôn ao ước được ít nhất 1 lần như vậy nhưng nhìn quanh chẳng có ai, chẳng thấy đủ tin ai để làm như vậy. Em vẫn được coi là tự tin, mạnh mẽ. Nhưng anh ơi, em cũng yếu đuối lắm, cũng mắc những thói thường con gái lắm. Kiêu hãnh trong yếu đuối. Chỉ cần một lần xô nhau ra xa thôi, em sẽ xa anh nhiều hơn 1 tầm tay với. Và chẳng thể có đủ tự tin sà vào lòng anh thêm 1 lần nữa. Dù mình sẽ ra sao...
Nhưng anh cũng yên tâm đi nhé! Em sẽ chẳng hề trói buộc anh đâu. Em hiểu cái khát khao được tự do là chính mình. Vì em là 1 đứa như thế. Em sẽ tin vào tình yêu ấy như tin vào em và vào cuộc sống này vậy. Em vẫn nhớ nhiều hơn 1 đứa bạn em đã nói em lãng mạn và không thực tế khi cho rằng mình sẽ chọn 1 người an toàn, yêu tức là không có day dứt, không hờn ghen, giằng xé... Có phải thế thật không anh? Em đã thấy nhiều hơn 1 cuộc tình nồng thắm, thề non hẹn biển, ghen hờn cuồng nộ và cũng yêu đương đến lồ lộ ra ngoài... Nhưng rồi thì sao chứ? Nó bàng bạc theo thời gian. Nó sờn đường chỉ, đứt cái cúc. Rồi vá. Và khâu. Rồi đâu có được gì. Những chắp nối vụn vặt chỉ làm người mặc thêm khó chịu trong lòng. Nhất là khi người ta cứ mãi nghĩ về cái sắc màu tươi mới thơm tho của ngày nào mà thấy cái sự già đi cùng tíc tắc thật xấu xí. Em sẽ không yêu ồn ào đâu anh nhé. Đừng mong em biểu lộ nồng nhiệt tình yêu ấy ra ngoài. Đừng mong em sẽ ghen như biển động, như gió bão trái mùa. Hãy nhìn những gì em làm. Hãy nhìn vào đôi mắt em. Và hãy nghe những âm bậc trầm thấp em dành cho anh. Nó nhẹ nhàng nhưng da diết và sống mãnh liệt như tình yêu của em vậy. Giá như ... Giá như thôi nhé! Có một ngày mình xa nhau. Anh hãy tin rằng anh vẫn có một ngăn sau cùng trong trái tim em. Ngăn tim ấy em sẽ treo biển không phận sự miễn vào. Chìa khoá em sẽ đem gửi cho biển. Và chẳng ai tìm thấy. Ai đó. Anh. Hay em.
Để em tâm sự với anh một chút nhé!
Sáng nay em dậy muộn. Nắng SG sớm và gắt lạ kỳ. Chẳng giống ngày hôm qua. Em ăn bánh bao mà thấy thèm ghê bánh bao HN. Chẳng ngòn ngọt như ở đây.
Em mất dạy rồi anh ạ. Biết trước điều đó trước khi nó kịp xảy ra nhưng cũng không tránh khỏi ít nhiều tâm trạng. Mà em cũng muốn ngừng mình lại đấy chứ. Chỉ có điều thấy nhớ học trò và hạnh phúc vì biết họ cũng sẽ nhớ mình. Chỉ có điều thấy có điều còn không thoả mãn, khi ra đi mà để lại những điều khó chịu trong chính lòng mình và người ở lại. Có phải em cầu toàn quá không? Anh hiểu cho em điều đó. EM quá tham lam.
Hôm qua trên đường về nhà em thấy thèm viết cho anh kinh khủng. Giá mà em đã biết anh là ai, em sẽ gọi cho anh và sẽ làm như em đã nói, rúc vào lòng anh. Và ngủ.
Hôm nay thì em lại thấy nhớ anh. Anh đừng ghen và khó chịu nhé. Khi em nói trong lòng em vẫn còn chút sóng ngầm với một ai đó. EM hứa sẽ vượt qua được điều đó nhanh thôi. Và sẽ chẳng là gì khi em đã chọn anh. Anh cũng vậy nhé. Hãy hứa : Đến với em, anh hãy để những chuyện đã qua vào một góc. Và khoá nó lại. Đem gửi chìa khoá cho biển sâu. Em sẽ tôn trọng điều đó. Nhưng anh mà lừa em chỉ 1 lần thôi, em không hứa sẽ còn trong tầm tay anh nữa. Vì em cố chấp và cầu toàn lắm anh ơi.

No comments:

Post a Comment