hic, trong cái khôgn khí se lạnh của những tháng cuối năm lại buồn.
nhữgn chuyện vẩn vơ, đôi khi lại nghĩ ngợi những thứ lung tung. về anh, về ta, về mọi người, về cuộc đời.
Đôi lúc lại nghĩ sao ta không nói thẳng với anh nhỉ? đó cũng là cơ hội, đó cũng là thất bại!
Vì cái tính có lẽ hơi tự cao, và lại nghĩ sao lại để "cọc đi tìm trâu"? Thất bại,trogn mọi thứ.
Đôi khi đám bạn lại làm mừng hụt!
Đôi lúc lại cảm thấy quá tin người, ai nói cũng tin rồi lại chuốc thất vọng vào mình.
Lúc đầu gặp anh có lẽ đó chỉ là bình thường, đôi khi còn trêu ghẹo, nói xấu anh nữa cơ. Nhưgn sao dạo này lại muốn gặp anh nhiều hơn, dù biết việc đó không thể, vì nhiều lý do.
Dạo này anh như thế nào , vv.vv, hỏi nhưng chẳng được trả lời.
Vậy là cái cảm giác đó trở lại, nó gần như mất đi cách đây 2 năm. Nó trở lại mang nhiều bất ổn, lo lắng hơn ngày xưa nhiều. Buồn, lo sợ, sợ đau, đau 1 lần nữa (sẽ chẳng dám quen, tin ai nữa).
Bây h lại muốn, muốn đi dưới cơn mưa cho mọi ưu phiền qua đi, (nhưng bây h mà đi dưới mưa chỉ có nước bệnh thêm chứ xóa ưu phiền gì nổi
Thôi thì đành mượn lời 2 bài hát để thêm vào cho sinh động. Bài này nhạc trẻ nhưgn lời lẽ có vẻ tạm chấp nhận được (k như một số bài hát bây h)
Là tim vỡ tan bật lên tiếng than
Là tan vỡ thôi là xa cách thôi
Cũng xin đừng nên khóc
Gió khuya về trên dốc
Biết em lòng đau lắm môi cắn chặt
Đã ôm tình yêu ấy đến chia ly chẳng hay
Nuốt sâu vào em nhé tiếng kêu ai cần nghe
Là tim vỡ tan bật lên tiếng than
Là tan vỡ thôi là xa cách thôi
Có đau đừng nên khóc
Có mưa trời đang khóc
Khóc thay lòng em đấy
Thôi cứ về
Rúc sâu vào trong gối giấu cơn đau tràn môi
Uống mưa lạnh trong lúc thiếp đi cho sầu vơi.
e k muốn nhớ hay quên,
Tạm quên hay đã quên?
Thời gian sẽ trả lời
No comments:
Post a Comment